Juventus Sa Thải Thiago Motta Sau 10 Trận Hòa: Cái Kết Đắng Như Cà Phê Ý

09:04 04/04/2025

Chỉ chưa đầy 9 tháng sau khi ký hợp đồng 3 năm với “Bà Đầm Già”, Motta đã chính thức nhận trát sa thải từ BLĐ đội bóng thành Turin. Nghe thì bất ngờ, nhưng với ai theo dõi Juventus thời gian qua, cái kết này cũng giống như việc bạn biết trước CR7 sẽ sút tung lưới từ chấm 11m vậy – không có gì để mà shock cả!

Juventus – Thiago Motta: Đế chế chưa kịp xây đã thành đống tro tàn

Thượng tầng Juventus từng thề thốt sẽ kiên nhẫn với Motta, rằng ông là “ngọn gió mới” thổi hồn vào Allianz sau thời kỳ rệu rã của Max Allegri. Nhưng lời hứa ấy giờ chỉ còn là gió thoảng mây bay khi đội bóng liên tục “đổ bê tông” trước những đối thủ mà ngày xưa họ chỉ cần đá một chân cũng thắng. Từ chỗ được kỳ vọng xây dựng một Juventus kiêu hãnh, Motta giờ để lại một đống đổ nát mà ngay cả fan cứng của “Bianconeri” cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Mọi chuyện bắt đầu sụp đổ trong vài tuần ngắn ngủi mà tôi cá là Motta muốn xóa khỏi trí nhớ. Đầu tiên, Juventus bị PSV Eindhoven – một đội mà họ đáng ra phải “ăn tươi nuốt sống” – loại khỏi vòng 1/16 Champions League. Chưa kịp hoàn hồn, “Bà Đầm Già” tiếp tục ngã ngựa trước Empoli – một đội đang ngụp lặn ở đáy BXH – tại Cúp Quốc gia Italia. Đỉnh điểm của thảm họa là 2 trận thua liên tiếp trước Atalanta và Fiorentina ở Serie A, với tổng cộng 7 bàn thua và không một lần được ăn mừng bàn thắng. Thử hỏi, đội bóng nào chịu nổi khi hàng công câm như hến, còn hàng thủ thì thủng như rổ?

Tất nhiên, đổ hết tội lên đầu Motta thì cũng hơi oan. Juventus sa sút không phải lỗi của riêng ông – từ cầu thủ lười chạy, chiến thuật lạc hậu, đến BLĐ thiếu quyết đoán đều góp phần. Nhưng đã làm HLV trưởng, Motta phải là người “đứng mũi chịu sào”. Nhớ lại ngày ông đến, người ta từng tung hô triết lý bóng đá tấn công đẹp mắt của Motta – thứ đã giúp Bologna làm nên kỳ tích dự Champions League sau 59 năm. Tháng 7/2024, trong buổi ra mắt hoành tráng, Motta mạnh miệng tuyên bố: “Tôi muốn Juventus chơi kiêu hãnh, hạnh phúc sau mỗi trận đấu. Chúng tôi sẽ chiến đấu hết mình!”. Nghe mà sướng tai, đúng không? Và thực tế, 2 trận đầu Serie A, Juventus thắng 3-0 liên tiếp, kiểm soát bóng ngon nghẻ 60,2%, chuyền bóng chính xác 89,2%. Fan bắt đầu mơ về một kỷ nguyên mới.

Nhưng đời không như mơ, và tuần trăng mật của Motta nhanh chóng biến thành ác mộng. Không phải vì thua đậm, mà vì những trận hòa nhạt nhẽo đến phát chán. Trận hòa 0-0 với Empoli ở vòng 4 Serie A là ví dụ điển hình: kiểm soát bóng 69%, chuyền qua chuyền lại 653 lần với độ chính xác 90%, dứt điểm 15 lần, mà vẫn không ghi nổi bàn nào. Một tuần sau, kịch bản y chang tái diễn trước Napoli tại Allianz. CĐV bỏ cả trăm euro mua vé chỉ để xem đội nhà “diễn xiếc” mà không sút thủng lưới đối phương. Từ “kiêu hãnh và hạnh phúc”, Juventus của Motta giờ chỉ còn lại sự thất vọng và tiếng la ó trên khán đài.

Vậy là hết, Motta ra đi, để lại một Juventus tan hoang như đội bóng hạng hai. Triết lý đẹp đẽ của ông hóa ra chỉ là “bình mới rượu cũ”, và “Bà Đầm Già” giờ phải tìm người mới để cứu vãn mùa giải.

“Hòa đại nhân” Juventus: Khi Motta biến “Bà Đầm Già” thành vua của sự bế tắc 

Juventus của Thiago Motta – đội bóng vừa khép lại năm 2024 với danh hiệu không chính thức: “Vua hòa Serie A”. 10 trận hòa sau 16 vòng đấu đầu tiên – một kỷ lục mà ngay cả những nhà làm phim hài Ý cũng không dám nghĩ tới. Người ta gọi vui Juventus là “Hòa đại nhân”, với triết lý “Chúng sinh bình đẳng”: đá với đội đầu bảng hay cuối bảng, phong độ cao hay thấp, dẫn trước hay bị dẫn, cứ hòa là hòa!  

Vậy tại sao Juventus lại “nghiện” hòa đến thế? Ban đầu, chính BLĐ và fan cũng ngơ ngác như gà mắc tóc, nhưng dần dà, bức tranh toàn cảnh lộ ra: Juventus của Motta không có bản sắc, hoặc nếu có, thì đó là bản sắc của sự bế tắc kinh niên. Đội bóng từng 9 năm liên tiếp vô địch Serie A giờ đây thiếu bản lĩnh của một ông lớn, thiếu sự đột biến trong tấn công, dù trong tay Motta là dàn sao không hề xoàng. 45 bàn sau 29 vòng đấu, trung bình 1,6 bàn/trận – con số này mà khoe với mấy ông hàng xóm Inter hay Napoli thì chỉ tổ bị cười vào mặt.  

Fan Juventus có thể đổ lỗi cho các chân sút phung phí cơ hội, nhưng số liệu từ Understat lại “tát” thẳng vào mặt họ: chỉ số bàn thắng kỳ vọng (xG) là 45,59, gần sát với 45 bàn thực tế. Nghĩa là gì? Juventus không phải kém may mắn, mà họ tự bế tắc từ gốc rễ. Không một cầu thủ nào cán mốc 10 bàn ở Serie A. Dusan Vlahovic, “sát thủ” được kỳ vọng nhất, mới có 9 bàn, trong đó chỉ 2 bàn từ Giáng sinh tới giờ – chắc anh này bận mở tiệc Noel hơn là sút tung lưới đối thủ.  

Nhìn sâu hơn, mớ hỗn độn của Juventus còn đến từ những bom tấn hè 2024: Teun Koopmeiners, Douglas Luiz, Nico Gonzalez – nghe tên thì oai, nhưng đá thì như “gà mắc tóc”. Đặc biệt, Koopmeiners – bản hợp đồng 60 triệu euro – được kỳ vọng làm nhạc trưởng, nhưng lại bị nhét vào vai số 10 dù sở trường là đá tiền vệ trụ. Kết quả? 3 bàn, 3 kiến tạo sau 39 trận – một màn trình diễn mà ngay cả fan Hà Lan cũng phải thốt lên: “Trả lại tiền!”. Douglas Luiz thì lạc lối, còn Gonzalez thì mờ nhạt như cái bóng.  

Nhìn lại, Juventus đã thiếu một “nhạc trưởng” thực thụ từ 3-4 năm nay, kể từ khi để Paulo Dybala sang Roma mà không tìm được người thay thế xứng tầm. Họ mang về Angel Di Maria và Paul Pogba – những ngôi sao từng sáng chói nhưng giờ đã “hết date”, rồi kỳ vọng Koopmeiners làm điều kỳ diệu trong vai trò không phải của anh ta. Kết quả là một hàng tiền vệ lộn xộn, không ai đủ khả năng tung đường chuyền “xé gió” để mở ra cơ hội cho hàng công.  

Vậy là Juventus của Motta giờ đây không chỉ là “Hòa đại nhân”, mà còn là biểu tượng của sự thất bại trong kế hoạch tái thiết. Fan “Bianconeri” giờ chỉ biết thở dài: “Chúng sinh bình đẳng thật, nhưng sao đội mình không được ‘bình đẳng’ ở ngôi đầu bảng?”. 

Nội bộ lục đục, Motta “bay ghế” trong drama phòng thay đồ 

Ngày đầu đến Turin, Motta được tung hô như “đao phủ” mát tay khi thẳng tay thanh trừng hàng loạt tên tuổi lớn. Wojciech Szczesny, Federico Chiesa – những công thần một thời – bị ông cho lên “đoạn đầu đài” không thương tiếc. Nhưng cái kiểu cứng nhắc, “ta đây là bố” của Motta lại chính là lưỡi dao hai lưỡi. Khi thành tích đội bóng lao dốc không phanh, phòng thay đồ Juventus biến thành sàn đấu vật. Dusan Vlahovic – ngôi sao đắt giá nhất – mặt mày hằm hằm vì bị đẩy lên ghế dự bị liên tục, chắc trong lòng chỉ muốn hét lên: “Đưa tôi quả bóng, đừng đưa tôi cái ghế!”. Nicolo Fagioli và Danilo thì dứt áo ra đi ở kỳ chuyển nhượng đông trong tâm trạng tức tối. Đỉnh điểm là Federico Gatti – từ đội trưởng đầu mùa bỗng bị giáng cấp không thương tiếc, chắc tự hỏi: “Tôi đã làm gì sai với đời?”.  

Sự bất ổn này như ngọn lửa cháy lan, phơi bày sự non nớt của Motta. Từng là học trò xuất sắc tốt nghiệp khóa huấn luyện với điểm số cao chót vót, nhưng bóng đá thực tế đâu phải bài kiểm tra trên giấy? Nó là chiến trường, là nơi mà những con số đẹp đẽ chẳng cứu nổi bạn khi cầu thủ quay lưng và fan la ó. Nhìn Andrea Pirlo ngày trước mà xem – cũng “vỡ mộng” ở Juventus vì thiếu kinh nghiệm, giờ đến lượt Motta nối gót.  

BLĐ Juventus, đặc biệt là gia tộc Agnelli, cuối cùng cũng hết kiên nhẫn. Họ đứng trước ngã rẽ: một là giữ Motta để ông “vá víu” mùa giải 2024/2025, hy vọng vớt vát tấm vé Champions League; hai là tống cổ ông ngay lập tức và thử vận may với người khác. Sau vài đêm mất ngủ, họ chọn phương án hai, dù phải móc hầu bao 15 triệu euro để đền bù hợp đồng cho Motta và đám trợ lý. Người thay thế? Igor Tudor – cái tên nghe thì oai nhưng ai cũng biết chỉ là “bình mới rượu cũ”, khó mà là giải pháp lâu dài cho “Bà Đầm Già”.  

Vậy là Motta ra đi, để lại một Juventus hỗn loạn hơn cả chợ cá ngày giáp Tết. Từ thanh trừng công thần đến làm loạn phòng thay đồ, ông đã tự đào hố chôn mình. Giờ đây, Tudor bước vào lò lửa Allianz, và tôi cá với bạn: drama vẫn chưa hết đâu! 

Juventus: Từ vương triều rực rỡ đến đống tro tàn qua năm tháng 

Hãy tua lại mùa hè 2018, thời điểm Juventus vừa cay cú vì 2 lần vào chung kết Champions League trong 3 năm mà vẫn trắng tay. Họ quyết chơi lớn, ném 100 triệu euro để rước Cristiano Ronaldo về Turin, kèm theo 160 triệu euro nữa để gom Mattia Perin, Joao Cancelo, Douglas Costa và “con cưng” trở lại Leonardo Bonucci. Kết quả? Serie A dễ như ăn kẹo, vô địch với 90 điểm, bỏ xa Napoli 11 điểm. Nhưng đến Champions League – sân chơi mà họ thèm khát nhất – thì sao? Bị Ajax Amsterdam cho “ăn hành” ngay vòng 1/8 với tổng tỉ số 2-3. Ronaldo sút tung lưới, nhưng đồng đội thì “đóng góp” bằng những pha phòng ngự như mơ ngủ.  

Không nản, mùa hè 2019, Juventus tiếp tục vung tiền như nước: 235 triệu euro để mang về Matthijs de Ligt, Dejan Kulusevski, Danilo, Cristian Romero, Luca Pellegrini, Merih Demiral, cộng thêm lương khủng để dụ Aron Ramsey rời Arsenal. Họ vẫn vô địch Serie A, nhưng lần này là chức vô địch “hẻo” nhất trong 8 năm bá chủ: 83 điểm, chỉ hơn Inter Milan đúng 1 điểm. HLV Maurizio Sarri bị đá bay ngay sau mùa giải, dù hợp đồng còn dài. BLĐ Juventus thẳng thừng: “Scudetto là chuyện nhỏ, cái tao cần là Champions League!”. Nhưng thực tế? Lyon – đội bóng chẳng ai ngờ tới – tiễn Juventus khỏi vòng 1/16, khiến fan “Bianconeri” chỉ biết ôm đầu tiếc nuối.  

Từ đó, Juventus bước vào thời kỳ “hạn hán” chưa từng thấy: 5 mùa giải liên tiếp không vô địch Serie A (tính cả mùa này). Thành tích quốc nội đã thảm, nhưng ở châu Âu còn thê thảm hơn. 4 mùa từ 2019-2023, họ đều dừng chân ở vòng 1/16 Champions League như một lời nguyền. Đến 2 mùa gần nhất, tệ đến mức không cả được tham dự – từ “ông lớn” thành “khán giả bất đắc dĩ”. Những bom tấn được kỳ vọng làm nền móng cho tương lai như Dusan Vlahovic, Federico Chiesa, Moise Kean, Douglas Luiz, hay Teun Koopmeiners thì sao? Toàn gây thất vọng tràn trề! Vlahovic sút mãi không ra bàn, Chiesa thì chấn thương triền miên, còn Koopmeiners đá như “gà mắc tóc” dù giá 60 triệu euro.  

Nhìn lại, Juventus giờ đây là cái bóng mờ của chính mình. Từ vương triều 9 năm liên tiếp vô địch Serie A, họ giờ lạc lối giữa đống hỗn độn: chiến thuật lạc hậu, bom tấn flop, và BLĐ thiếu tầm nhìn. Chặng đường trở lại đỉnh cao? Dài lắm, gian nan lắm! Ronaldo từng đến để cứu họ, nhưng ngay cả “siêu nhân” cũng không thể kéo nổi một cỗ xe đã gãy bánh. Để tôi theo dõi xem “Bà Đầm Già” có vực dậy được không, hay tiếp tục chìm trong vũng lầy này nhé!

8 lý do Motta bị sa thải

1. Xếp hạng thảm hại
Juventus đang lẹt đẹt ở vị trí thứ 5 Serie A, chỉ kém nhóm Champions League 1 điểm, nhưng điều cay đắng là họ bị chính Bologna – đội cũ của Motta – đè đầu cưỡi cổ. Lazio và AS Roma thì rình rập ngay sau lưng như hai con sói đói. Với đà này, Juventus chỉ kiếm được 68 điểm cả mùa – lép vế so với mùa trước. Fan “Bianconeri” chắc đang tự hỏi: “Đá thế này thì mơ gì châu Âu?”.

2. Thảm họa ở các giải cúp
Champions League? Juventus lọt vòng play-off với vỏn vẹn 1 điểm hơn đối thủ, xếp thứ 20/36 đội ở vòng bảng – nghe đã thấy nhục. Đến vòng knock-out, họ bị PSV Eindhoven loại ê chề, đội mà sau đó còn “ăn” 7 bàn từ Arsenal. Coppa Italia thì sao? Thua Empoli – một đội ngấp nghé xuống hạng, lại còn không dùng đội hình mạnh – ngay trên sân nhà sau loạt luân lưu. Đỉnh cao của sự muối mặt!

3. “Tắt điện” ở trận lớn
Gần đây, Juventus thua Atalanta và Fiorentina – hai đối thủ cạnh tranh trực tiếp suất Champions League – như bị ai rút dây nguồn. Chưa hết, trận thua 0-2 trước Benfica trên sân nhà ở vòng bảng và cú ngã ngựa 1-3 trước PSV ở lượt về chỉ càng chứng minh: Juventus của Motta thiếu lửa, thiếu tinh thần chiến đấu khi gặp “hàng khủng”.

4. Lối chơi chán như nước ốc
Juventus lên bóng chậm như rùa, sáng tạo thì bằng 0, kiểm soát bóng thì như “đá cho vui”. Điều hài hước là Motta từng biến Bologna thành đội bóng chơi sexy, cuốn hút đến mức Juventus mời ông về. Vậy mà giờ đây, “Bà Đầm Già” lại giống một ông già lẩm cẩm, chẳng ai nhận ra cái bóng của Bologna năm nào.

5. Nhìn người sai chỗ
Juventus bỏ hơn 50 triệu euro mua Douglas Luiz từ Aston Villa, vậy mà Motta chỉ cho anh đá chính 3/17 trận Serie A. Moise Kean bị ông đẩy sang Fiorentina, giờ thành vua phá lưới thứ hai giải đấu. Nicolo Fagioli cũng bị cho mượn đến… Fiorentina, nơi anh giờ là trụ cột. Đội trưởng Danilo thì bị gạt phăng dù hàng thủ khủng hoảng vì chấn thương của Bremer. Nhìn cách Motta “đánh giá” cầu thủ, tôi chỉ muốn hỏi: “Ông đang chơi cờ hay chơi người vậy?”.

6. Drama với Vlahovic
Hợp đồng của Dusan Vlahovic tự động tăng lương lên 22 triệu euro/năm – không phải lỗi của Motta. Nhưng trong bối cảnh hợp đồng của anh hết hạn năm 2026, việc để tiền đạo chủ lực ngồi dự bị liên tục (chỉ đá chính 1/6 trận Serie A từ đầu 2025) và không tận dụng để “đẩy giá” là lỗi của ai? Vlahovic vẫn là chân sút số 1 đội, dù bị đối xử như “kép phụ”.

7. Hỗn loạn chiến thuật
Motta xoay vòng băng đội trưởng như chong chóng, thay đổi vị trí cầu thủ như chơi xếp hình: Timothy Weah đá từ hậu vệ phải đến tiền đạo cắm, Weston McKennie thử 6 vai trò khác nhau, còn Lloyd Kelly – trung vệ chính gốc – lại bị đẩy sang cánh trái. Linh hoạt thì tốt, nhưng khi cầu thủ còn chẳng hiểu ông muốn gì thì đó là thảm họa.

8. Giao tiếp tệ hại
Juventus không phải CLB làng nhàng, làm HLV ở đây không chỉ là chọn đội hình rồi ngồi xem. Motta lại chẳng hiểu điều đó. Ông công khai chỉ trích cầu thủ sau thất bại ở Coppa Italia, phong thái thì lạnh lùng như khúc gỗ. Kết quả? Sau khi bị sa thải, chỉ 1 cầu thủ lên mạng nói lời cảm ơn – đủ hiểu mối quan hệ của ông với đội tệ đến mức nào.

3 bài học Juventus cần rút ra

  1. Chọn HLV phù hợp, không phải “hot trend”: Motta từng làm mưa làm gió ở Bologna, nhưng Juventus là một sân khấu lớn hơn nhiều. Kinh nghiệm và khả năng quản lý áp lực là thứ cần hơn danh tiếng.
  2. Xây dựng đội hình có bản sắc: Đổ tiền mua sao mà không có chiến thuật rõ ràng thì cũng như ném tiền qua cửa sổ. Juventus cần một lối chơi định hình, không phải “hỗn chiến” như hiện tại.
  3. Giữ hòa khí nội bộ: Phòng thay đồ lục đục là tử huyệt. HLV tiếp theo phải biết cách làm bạn với cầu thủ, chứ không phải biến họ thành kẻ thù.

Motta đã đi, nhưng vấn đề của Juventus còn đó. Igor Tudor lên thay, nhưng liệu có thoát khỏi cái bóng của thất bại? Để tôi theo dõi và kể bạn nghe nhé!

Juventus sau Motta: 3 bước để vực dậy “Bà Đầm Già”

Bước 1: Soi kỹ lại Cristiano Giuntoli – “Đầu não” hay “đầu gối”?

Cristiano Giuntoli, Giám đốc Thể thao (GĐTT) của Juventus, bước vào một mớ hỗn độn tài chính: lỗ 320 triệu euro trong 2 mùa trước, cộng thêm đống hợp đồng rác từ thời kỳ cũ. Đồng ý là ông ấy “được thừa kế” cái đống nợ ấy, nhưng đừng vội bênh. Hàng loạt quyết định mua bán của Giuntoli làm tôi phải nhíu mày: mua Carlos Alcaraz, Tiago Djalo thì flop, bán Dean Huijsen, Nicolo Rovella thì tiếc hùi hụi – mà mấy vụ này chẳng liên quan gì đến Motta. Đỉnh cao là đống bom tấn dưới thời Motta: Nico Gonzalez, Lloyd Kelly, Teun Koopmeiners, Douglas Luiz – toàn tiền tấn mà hiệu quả thì như “đi bộ trên sân”.

Giuntoli cần chứng minh ông biết “săn” cầu thủ phù hợp với HLV, với giá cả phải chăng. Nếu không làm được, Juventus phải hỗ trợ ông – từ đội ngũ tuyển trạch, kiểm soát tài chính, đến khóa học “làm sao để HLV và cầu thủ không cắn nhau”. Còn nếu vẫn flop? Thay GĐTT mới đi, đừng để “đầu não” hóa “đầu gối” mãi thế!

Bước 2: Đừng vội đốt hết nhà – giữ lại cái tốt

Dù Motta và Giuntoli bị chỉ trích tơi bời, không phải mọi thứ đều đáng vứt đi. Juventus Next Gen – lò đào tạo trẻ – đang là điểm sáng hiếm hoi. Nicolo Savona, Samuel Mbangula, Kenan Yildiz được trao cơ hội và chơi không tệ chút nào. Sau bao năm bị các HLV trước bỏ quên, Giuntoli đã dám thay đổi, đặt niềm tin vào “măng non”. Đây là con đường đúng, chẳng việc gì phải quay đầu đạp đổ. “Bà Đầm Già” từng sống nhờ lò trẻ thời xưa, giờ là lúc tái hiện điều đó. Đừng vì cái cây xiêu vẹo mà chặt luôn cả rừng!

Bước 3: Đặt niềm tin vào Igor Tudor – nhưng đừng mơ mộng hão

Igor Tudor lên thay Motta, và người ta đang bàn tán xôn xao: “Ông ấy yêu Juve lắm đấy”, “sẽ khôi phục tinh thần Juventus”, “phải giành vé Champions League bằng mọi giá”. Nghe thì sướng tai, nhưng tỉnh táo chút nào! Nếu Tudor làm tốt, hãy cho ông cơ hội dài hạn, đừng coi ông là “thợ chữa cháy” rồi lại thay máu.

Tudor không phải Pep Guardiola, và quá khứ của ông cũng lận đận: làm tốt ở Marseille, Lazio, nhưng chẳng hiểu sao lại không trụ lâu. Thời làm trợ lý cho Pirlo ở Juventus cũng không tệ như lời đồn, nhưng câu hỏi lớn là: “Tại sao ông cứ đến rồi đi như gió?”. Hãy để Tudor chứng minh bản thân. Nếu thất bại, đừng nghe đám fan cuồng hay BLĐ đòi mang Antonio Conte, Roberto Mancini về kèm núi tiền – Juventus không còn là “đại gia” để vung tay như xưa đâu. Tài chính đang eo hẹp, tỉnh lại đi!

Kết luận

Juventus đang trong giai đoạn “thay da đổi thịt”, nhưng kế hoạch thì vẫn còn đó – dù chưa hoàn hảo, dù Motta flop và Giuntoli chưa chắc đã đúng người. Giờ mà đổi hướng, “Bà Đầm Già” sẽ lại lạc lối thêm vài năm nữa. Hãy kiên nhẫn, làm đúng 3 bước này, và biết đâu ánh hào quang sẽ trở lại.